Lời vừa nói ra, quản lí vô cùng hối hận, Hàn Dương 囧, bước chân Ngôn Tư Diễn cũng lảo đảo, kỳ thật quản lư là sợ tổng giám đốc quên mất chuyện này, nên cố ư nhắc lại, đúng không đúng không? Nhưng thật ra Tần Húc Cẩn lại rất nghiêm túc nh́n Ngôn Tư Diễn: “Người ngay cả trước khi trộm đồ cũng không biết xem xem có chó hay không, quả thật không nên đi trộm.” Ngôn Tư Diễn rơi lệ, tổng giám đốc đại nhân, kỳ thật ngài ngụ ư đang mắng tôi ngốc, đúng không?! Đúng không?! Nh́n thấy biểu t́nh bi phẫn trên mặt tiểu viên chức, Tần Boss không thể không biết bản thân đă đả kích linh hồn mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh của người nào đó, mang theo Hàn Dương vào pḥng quản lí, Hàn Dương c̣n chưa kịp đóng cửa, chợt nghe bên ngoài rầm một tiếng, tựa hồ là người nào đó đập vào cái ǵ. “Tiểu Ngôn à, tháng này ghế làm việc của cậu đă đổi lần thứ hai rồi.”